Vé máy bay ngày 27 Tết, hành trình trở về nhà
Tôi cầm trên tay tấm vé máy bay ngày 27 Tết, ngày cao điểm nhất, đắt đỏ nhất trong năm. Nhìn con số trên vé, lòng tôi thắt lại. Ba triệu rưỡi: một con số không hề nhỏ với người làm công ăn lương như tôi. Nhưng rồi, khi hình dung ra khoảnh khắc được đặt chân về nhà, được ôm lấy bố mẹ sau một năm xa cách, khi nghĩ đến ánh mắt mẹ sẽ rưng rưng khi thấy con bước qua cửa, tất cả đều trở nên xứng đáng.
Tại sao phải bay ngày 27 Tết?
Có lẽ nhiều người đã hỏi tôi: Tại sao phải chọn vé máy bay ngày 27 Tết, ngày mà giá vé lên đến đỉnh điểm? Tại sao không về sớm hơn, khi vé còn rẻ, khi đường về còn thong thả?
Câu trả lời nằm trong những ngày tăng ca ở văn phòng, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo khi cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Tôi không thể về sớm hơn được. Tôi phải ở lại để chốt sổ sách cuối năm, những con số phải được kiểm tra từng dòng, từng trang. Ở lại để hoàn tất deadline cuối cùng mà sếp giao phó, bởi công việc chưa xong thì làm sao yên tâm về quê. Ở lại để đợi phong bì thưởng Tết, khoản tiền mà bố mẹ đang mong chờ để sửa lại mái nhà dột, để lo cho em trai tiền học kỳ mới.
Tấm vé máy bay ngày 27 Tết là bằng chứng cho sự đánh đổi thầm lặng của người con xa xứ. Đó là cái giá phải trả khi ta muốn chu toàn cả trách nhiệm với công việc lẫn tình nghĩa với gia đình.
Tôi đã mua tấm vé bay vào một trong những ngày đắt đỏ nhất của năm. Tôi chọn chuyến bay sáng sớm tinh mơ lúc 5 giờ, khi trời còn tối mịt, khi thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Không phải vì tôi có nhiều tiền để chọn giờ bay tùy ý, mà vì tôi không thể để bố mẹ phải đợi thêm một ngày nào nữa. Mỗi ngày trễ là một ngày họ ngồi trước cửa nhìn ra đường, là một ngày mẹ nấu thêm phần cơm của con rồi để nguội.

Sân bay Tân Sơn Nhất ngày 27 Tết
Tôi nhớ mãi rạng sáng ngày 27 Tết năm ngoái, khi tôi bước vào sân bay Tân Sơn Nhất, không khí đã đông nghẹt thở từ 3 giờ sáng. Đây không phải sự đông đúc thường ngày, đây là dòng người của những trái tim đang vội về nhà.
Những hàng người xếp dài dằng dặc trước quầy check-in, kéo dài từ tầng trệt lên tận tầng hai. Ai cũng mang theo những chiếc vali cồng kềnh, chất đầy quà cáp: hộp bánh kẹo Sài Gòn mua tặng cháu, những chiếc áo ấm giữ ấm cho bố mẹ mùa đông miền Bắc, chai nước mắm ngon, gói cà phê thơm… Những món quà nhỏ nhặt nhưng mang theo tình thương trọn vẹn của người xa nhà.
Gương mặt ai cũng mang vẻ căng thẳng lo lắng, sợ kẹt xe trên đường đến sân bay, sợ trễ chuyến vì quy trình check-in quá lâu, sợ không kịp về ăn Tết với gia đình. Nhưng rồi trong đôi mắt mệt mỏi ấy, tôi lại thấy ánh lên niềm hy vọng, sự háo hức như đứa trẻ được về nhà sau một năm dài xa cách, vất vả.
Tôi cũng là một trong số họ. Vừa kéo vali nặng nề, vừa liếc đồng hồ từng phút, tim đập từng hồi. Mọi động tác đều nhanh hơn, gấp gáp hơn bình thường. Chúng tôi, hàng nghìn con người đang có mặt tại đây đều đang chạy đua với thời gian, chạy về phía sự đoàn viên, về phía mái nhà đang chờ đợi.
Rồi giữa không gian hối hả ấy, điện thoại trong túi tôi reo. Là mẹ. Giọng mẹ ấm áp bên đầu dây: “Con đến sân bay chưa? Mẹ đợi… Bố mẹ dậy từ sớm rồi đấy con à.” Chỉ một câu hỏi ngắn ngủi ấy thôi, nhưng đủ để nước mắt tôi tuôn trào giữa đám đông. Đủ để mọi mệt mỏi, vất vả trong năm qua tan biến. Đủ để tôi nhận ra: mình đang làm đúng. Dù vé máy bay ngày 27 Tết có đắt đến mấy, tôi cũng không hối hận.

Chuyến bay của những người con xa xứ
Check-in xong, qua cửa an ninh, tôi bước lên chiếc máy bay với trái tim đầy xúc động. Trên máy bay, không khí trầm lặng một cách lạ thường, một sự im lặng khác hẳn với sự ồn ào ở sân bay.
Tôi ngồi bên cửa sổ, tựa đầu vào kính lạnh, nhìn xuống những vệt đèn thành phố còn lấp lánh. Cơ thể thì mệt mỏi sau bao ngày làm việc không ngừng nghỉ, thức khuya dậy sớm, nhưng tâm trí thì không thể ngủ được. Không phải vì mất ngủ, mà vì hồi hộp. Ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài, theo từng đám mây trôi qua cửa sổ, như thể muốn thúc giục máy bay bay nhanh hơn nữa.
Xung quanh tôi, mọi người cũng vậy. Có anh công nhân mặc áo phản quang nhắm mắt nhưng vẫn mỉm cười, có lẽ anh đang nghĩ đến bữa cơm đoàn viên sắp tới. Có chị nhân viên văn phòng mở điện thoại, lướt xem lại những bức ảnh gia đình, ảnh bố mẹ, ảnh con thơ, ảnh ngôi nhà nhỏ. Có cặp vợ chồng trẻ nắm chặt tay nhau, cùng háo hức chờ đợi, đây hẳn là cái Tết đầu tiên họ về ra mắt gia đình.
Chúng tôi không ngủ được, vì chúng tôi đang bay về với những giấc mơ, với những kỷ niệm, với cả một năm trời mong ngóng.
Máy bay cất cánh. Hà Nội còn hai tiếng bay. Hai tiếng – một trăm hai mươi phút – bảy nghìn hai trăm giây. Mỗi giây trôi qua đều đưa tôi đến gần nhà hơn.
Rồi tiếng thông báo vang lên: “Kính thưa quý khách, chúng tôi sắp hạ cánh xuống sân bay Nội Bài…” Một làn sóng cảm xúc ùa về trong lòng tôi. Máy bay bắt đầu hạ độ cao, những ánh đèn của thủ đô hiện ra dưới đất, rồi càng lúc càng rõ nét.
Tiếng “rầm” của bánh xe chạm đất. Cả khoang máy bay vỗ tay rền vang. Mọi người ào ào đứng dậy, xếp hàng trước cửa, háo hức như chưa từng thế, như những đứa trẻ không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Cửa máy bay từ từ mở toang. Làn gió lạnh quen thuộc của miền Bắc ùa vào. Cái lạnh khác hẳn với Sài Gòn, mùi đất, mùi không khí quê hương, mùi của Tết. Đó là lời chào đợi. Đó là vòng tay ôm của nhà. “Cuối cùng… mình cũng về đến rồi”: tôi thầm thì với chính mình, bước chân xuống cầu thang máy bay run run vì xúc động.
Vé máy bay ngày 27 Tết, cái giá của sự trở về
Thành thật mà nói, tấm vé máy bay ngày 27 Tết thật sự rất đắt. Đó không phải là con số có thể lờ đi được. Tôi đã tra cứu, đã so sánh giá cả trên mọi trang đặt vé, đã chờ đợi khuyến mãi, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận những con số này:
- Sài Gòn – Hà Nội: khoảng 3.500.000 VNĐ
- Sài Gòn – Thanh Hóa: khoảng 3.600.000 VNĐ
- Sài Gòn – Vinh: khoảng 3.000.000 VNĐ
- Sài Gòn – Hải Phòng: khoảng 3.800.000 VNĐ
Ba triệu, ba triệu rưỡi – con số ấy đủ để tôi ăn tiêu cả tháng nếu sống tiết kiệm. Đủ để gửi tiền phụng dưỡng bố mẹ hai tháng. Đủ để trả tiền thuê trọ ở Sài Gòn. Nhưng tôi vẫn phải mua, vì đó là cách duy nhất để về nhà kịp Tết.
Tôi đã cân nhắc đi tàu, đi xe khách. Tôi đã lên mạng xem giá vé: tàu hỏa cũng hơn hai triệu, xe khách cũng gần hai triệu. Chênh lệch không nhiều, nhưng lại mất hơn một ngày một đêm trời ngồi co ro trên ghế cứng, phải tranh thủ ngủ gật khi xe dừng đèn đỏ, phải ăn vội bữa cơm hộp nguội lạnh ở trạm dừng chân. Và quan trọng hơn là mất cả một ngày quý giá, một ngày mà tôi có thể dành để ở bên gia đình, để nghe mẹ kể chuyện xóm làng, để cùng bố nhâm nhi ly rượu Tết bên bếp lửa ấm áp.
Vậy nên, dù đắt, dù phải chắt chiu từng đồng lương tháng, tôi vẫn đã chọn bay. Vì thời gian ở nhà, mỗi giờ mỗi phút, đều vô cùng quý giá với một người con xa nhà như tôi.
Về nhà: khoảnh khắc đáng nhớ nhất
Khi máy bay chạm đất, khi tôi kéo vali đi qua khu vực lấy hành lý, khi tôi bước ra khỏi cửa sảnh đến, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi thấy bố mẹ đang đứng đợi trong đám đông người đón. Mẹ vẫy tay liên tục, mắt đỏ hoe vì thức dậy từ sớm, vì xúc động. Bố đứng bên cạnh, cố giữ vẻ nghiêm nghị như thường lệ, nhưng khóe môi cứ mím lại, đôi mắt long lanh, nuốt nước mắt.
Tôi chạy đến, không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Thả vali xuống, tôi ôm chặt lấy mẹ. Mùi áo mẹ, mùi nắng ấm và mùi bếp lửa quen thuộc, mùi của tuổi thơ, của mọi kỷ niệm đẹp đẽ. Rồi cái vỗ vai chắc nịch của bố, bàn tay to gân guốc nhưng ấm áp như nói: “Con về rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
“Con nhớ nhà lắm…” – Tôi thì thào bên tai mẹ.
“Bố mẹ cũng nhớ con…” – Giọng mẹ nghẹn ngào.
Lúc ấy tôi mới thật sự hiểu: tấm vé máy bay ngày 27 Tết dù đắt đến mấy – ba triệu, bốn triệu hay thậm chí năm triệu, cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc này. Không đồng tiền nào có thể đong đếm được hạnh phúc khi được đoàn viên, được ôm bố mẹ già sau một năm xa cách.
Trên đường về nhà, ngồi trên chiếc xe máy cũ quen thuộc, gió lạnh thổi vào mặt, tôi nhìn những con đường làng xóm từng ngày chơi đùa thuở nhỏ. Nhà cửa trang hoàng đèn hoa rực rỡ. Mùi bánh chưng bốc lên từng nhà. Tiếng cười nói rộn ràng của hàng xóm họ hàng đang chuẩn bị đón Tết.
Về đến nhà, mâm cơm đã dọn sẵn. Mẹ nấu những món tôi thích nhất: thịt kho tàu, canh măng, nem rán… “Mẹ nấu từ sáng, chờ con về ăn cơm” – Mẹ nói, giọng tràn đầy hạnh phúc.
Ngồi bên mâm cơm ấy, nhìn gương mặt bố mẹ tuy đã có thêm nhiều nếp nhăn, mái tóc đã điểm thêm bạc, nhưng nụ cười hạnh phúc khi thấy con về làm họ trẻ lại. Tôi biết mình đã làm đúng.

Năm nay, ta lại chuẩn bị về
Và giờ đây, khi Tết Bính Ngọ 2026 đang đến gần, tôi lại nhờ đồng đội bên timchuyenbay (.com) tra cứu vé máy bay ngày 27 Tết. Giá vé vẫn cao, thậm chí còn cao hơn năm ngoái một chút. Nhưng họ đã giúp tôi chọn và săn được tấm vé rẻ nhất trong ngày, bay đúng với giờ bay tôi mong muốn. Tình hình công việc vẫn vậy – vẫn phải chốt sổ sách, vẫn phải hoàn tất deadline, vẫn phải đợi thưởng Tết. Nhưng tôi không do dự chi trả cho tấm vé máy bay ngày 27 Tết. Sẽ lại một lần nữa thức dậy từ 4 giờ sáng để ra sân bay. Sẽ lại một lần nữa trải qua hành trình căng thẳng nhưng đầy xúc động ấy.
Vì tôi biết rằng, dù hành trình có gian nan đến đâu, dù phải gồng mình đến phút cuối cùng của năm, dù phải chi trả một khoản tiền lớn tương đương cả nửa tháng lương… chỉ cần được ngồi bên mâm cơm Giao Thừa, được thấy nụ cười hạnh phúc của bố mẹ khi cả nhà đông đủ, được nghe câu hỏi “Con ăn thêm không?”, được thắp nén hương cúng ông bà tổ tiên cùng nhau. Tất cả những điều ấy khiến mọi vất vả đều xứng đáng.
Vé máy bay ngày 27 Tết có thể là tấm vé đắt nhất trong năm, nhưng nó mang tôi về với điều quý giá nhất: gia đình, mái ấm và tình yêu thương vô điều kiện của bố mẹ.
Năm nay, ta nhất định sẽ lại về. Năm nào cũng vậy, dù xa bao nhiêu, dù khó khăn đến đâu, ta vẫn sẽ tìm mọi cách để về. Vì nhà mãi mãi là nơi đáng để trở về nhất. Vì bố mẹ mãi mãi là người đáng để ta vượt qua mọi khó khăn, chi trả bất kỳ cái giá nào để được đoàn viên.
Và vé máy bay ngày 27 Tết – dù đắt, dù phải đánh đổi – vẫn mãi là tấm vé hạnh phúc nhất tôi từng mua, chắc chắn vẫn sẽ mua.